"Almond": Những hạch hạnh nhân không lớn

08/10/2022
Yang

Hướng đến những người khiếm khuyết trong xã hội là một đề tài được quan tâm trong những năm gần đây với những đầu sách và tựa phim thành công.

Tại Hàn Quốc, nếu như chú cá voi xanh gợi nhớ đến cô luật sư mắc chứng bệnh tự kỷ Woo Young Woo trong loạt phim của Netflix, thì những hạt hạnh nhân bé nhỏ lại gợi đến cuốn sách Almond cùng câu chuyện của Seon Yunjae và căn bệnh khiến cậu không thể cảm nhận và bộc lộ cảm xúc cơ bản nhất của con người.

Almond là tiểu thuyết đầu tay của nữ nhà văn, đạo diễn người Hàn Quốc Sohn Won Pyung xuất bản vào năm 2017 xoay quanh cuộc sống bình thường nhưng cũng kỳ lạ của Yunjae - một cậu bé được sinh ra với tình trạng não hiếm gặp có tên Alexithymia, khiến cậu khó cảm nhận được những cảm xúc như sợ hãi hay tức giận như những người bình thường.

Sau khi nhận được giải thưởng Changbi (Changbi Prize for Young Adult Fiction), Almond nhanh chóng thu hút được sự chú ý của độc giả và nhận về nhiều phản ứng nồng nhiệt bởi cốt truyện mới mẻ, có bi có hài nhưng vẫn nhẹ nhàng, gần gũi.

 

NO. 1

Những hạch hạnh nhân không lớn

“I have almonds inside me. So do you. So do those you love and those you hate. No one can feel them. You just know they are there. This story is in short, about a monster meeting another monster. One of the monsters is me”.

Yunjae có những hạch hạnh nhân nhỏ bất thường sau não, chính vì những hạch này không phát triển như những người khác, Yunjae không thể cảm nhận được các trạng thái cảm xúc khác nhau và cũng không thể biểu đạt những cảm xúc ấy. Những dấu hiệu bất thường đã có ngay từ khi còn nhỏ, khi mẹ đã cố gắng làm cậu cười bằng đủ mọi cách nhưng cậu vẫn không hề hé môi, hay khi cậu không hề thấy sợ hãi khi nhìn thấy chiếc ấm đun nước màu đỏ đã làm cậu bị bỏng nặng.

Lúc Yunjae 6 tuổi, cậu thể hiện rõ ràng nhất sự khác biệt của mình thông qua một bi kịch: sau khi chứng kiến một cậu học sinh bị bạo hành đến tử vong, cậu tìm đến người lớn gần đó để báo những gì cậu đã thấy; nhưng lời nói của cậu ấy đã bị bác bỏ chỉ vì người lớn thấy không đủ "nghiêm túc", hay cậu không hề tỏ ra hoảng và sợ sệt. Chính vì những lẽ đó, mọi người xung quanh gọi cậu là quái vật, một con quái vật không cảm xúc.

Nhận thức được bản thân mình quá khác biệt, phần lớn thời gian Yunjae lựa chọn việc im lặng, sống thật trầm lặng và phải cố gắng tỏ ra mình là một người bình thường: "I had discovered that if I kept quiet when I was expected to get angry, it made me look patient. If I kept silent when I was supposed to laugh, it made me look more serious. And if I kept silent when I was expected to cry, it made me look strong".

 

@a_quirky_reader

 

NO. 2

Sức mạnh của tình yêu thương

Mặc dù bản thân Yunjae khiếm khuyết về khả năng cảm nhận xúc cảm, cuộc sống của cậu luôn đầy ắp tình yêu thương, tình người ấm áp. Khi bé, bà và mẹ là người vun đắp tình yêu vô hạn dành cho cậu; khi lớn, chú Shim, cô bạn học sinh Lee Dora là những người giúp đỡ và dành cho cậu tình cảm đặc biệt, bất chấp sự thật rằng Yunjae không thể cảm nhận được rõ ràng tình cảm của họ. Khi bà còn sống, bà là người gọi cậu bằng biệt danh trìu mến "quái vật đáng yêu". Bà cũng là người bảo vệ cậu trước những ánh nhìn không mấy thiện cảm và những lời đánh giá cay nghiệt mà mọi người dành cho cậu.

Cùng với bà, mẹ như người thầy dạy cậu cách ứng xử và nên biểu đạt cảm xúc qua lời nói như thế nào trong từng tình huống nhỏ nhất nhắc cậu luôn phải sống như những người bình thường khác để tránh việc bị bắt nạt, bị cô lập.

Trong ký ức của Yunjae, bà và mẹ luôn đồng hành cùng cậu, trao cho cậu tất cả những gì tốt đẹp nhất và chữa lành mọi vết thương trong cậu. "Even though my brain was a mess, what kept my soul whole was the warmth of the hands holding mine on both sides".

Khi Yunjae lớn hơn, chính chú Shim - chủ cửa hàng bánh mì tầng trên đã thay thế hai người thân ấy giúp đỡ và sát cạnh bên cậu, kiên nhẫn lắng nghe câu chuyện của cậu và cho cậu nhiều lời khuyên ý nghĩa. Và khi Yunjae trở thành học sinh trung học, Lee Dora - cô bạn cùng trường đã bước vào cuộc đời cậu và mang đến một làn gió mới.

 

“Dora taught me flowers and scents, breezes and dreams. They were like songs I heard for the first time. Dora knew how to sing the songs everybody knew in an entirely different way”.

 

@bookdevouringbeast

 

NO. 3

Mối liên kết đặc biệt

Trọng tâm của cuốn sách là mối quan hệ giữa Gon - Yunjae hai thiếu niên tuổi 15 rất khác nhau, được đưa đến với nhau bởi một sự sắp đặt kỳ lạ của số phận. Gon là con trai của giáo sư Yun, cậu bị bắt cóc khi còn nhỏ và sau đó trở nên bất trị, bất cần khi lớn lên.

Ngay từ đầu, Gon có lý do để ghét Yunjae và quyết định bắt nạt cậu cho đến khi biết được bi kịch gia đình mà Yunjae phải chứng kiến và biết được chứng bệnh của cậu. Từ đó, Gon thường xuyên lui tới tiệm sách cũ, cũng là nhà của Yunjae và quyết tâm tìm hiểu người bạn mới này.

Đối với mọi người, Gon cũng không khác gì một con quái vật, thường xuyên gây chuyện và bắt nạt bạn bè, nhưng đối với Yunjae, chính cơ hội được trò chuyện và tiếp xúc với Gon đã khiến cậu nghĩ khác. Yunjae luôn nghĩ Gon là một người tốt, là một người chỉ cố tỏ ra mạnh mẽ để che giấu đi những thương tổn và vết thương lòng, và quan trọng hơn hết: một người bạn thực sự.

 

“People said there was no way to understand Gon. I didn’t agree with them. It’s just that nobody ever tried to see through him”.

 

Sự xuất hiện của Gon khiến Yunjae gặp vô vàn rắc rối và phiền toái, nhưng cũng chính Gon là người mang lại cho cậu một tình bạn tuy kỳ lạ nhưng đặc biệt, thúc đẩy sự phát triển của những hạch hạt nhân tưởng chừng mãi không thể lớn của Yunjae, giúp cậu có được những xúc cảm đầu tiên trong đời.

 

@bookdevouringbeast

 

**Bài viết thuộc bản quyền của The Bookshelf Hanoi, vui lòng không sao chép dưới mọi hình thức.**